“Diệp tiên sinh, Thien Hữu là một đứa trẻ thông minh, thông minh hơn bất kì đứa trẻ nào trong nhà trẻ, thế nhưng phương pháp giáo dục của nhà anh khiến tôi không dám gật bừa, có lẽ đó là việc nhà anh, thế nhưng nó vẫn còn nhỏ, nhà anh không thể để nó tiếp thu những tư tưởng không lành mạnh, chuyện này rất kinh khủng, nó lại đi ngưỡng mộ một tên sát nhân, chẳng lẽ anh không cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng sao?”
Tôi gật đầu đồng ý, đồng thời cam đoan, lần sau không thế nữa.
Sau đó tôi về nhà nói ra việc này, Địch Đằng Vũ không những không có cảm giác tội lỗi, còn cười nắc nẻ, cam đoan: “Em thề với trời, em kể là gặp kẻ xấu giết kẻ xấu, tuyệt đối không phải gặp người giết người...”
Mặc dù nó cam đoan sẽ không kể cho thằng bé những chuyện gió tanh mưa máu của nó nữa, thế nhưng Thiên Hữu vẫn học được ngôn ngữ lưu manh vô lại.
Như vừa rồi, Tĩnh Nhã dặn phải nghe lời, với đứa trẻ khác chắc chắn sẽ trả lời vâng, kết quả là nó nói một câu, nhất định...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây