Miệng há rồi lại khép, khép rồi lại há, không nói nổi một câu. Cô dựa vào góc tường, quan sát người đàn ông trước mặt, vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt anh, lại phát hiện, không thể nào chạm được.
Là ông trời đang trêu đùa cô ư?
Bởi vì do quá nhung nhớ nên mới xuất hiện ảo giác như vậy sao?
Cô không biết, cô không biết gì hết, cô chỉ biết là trái tim của cô rất đau, đến nỗi không thể thở nổi.
Người đàn ông đứng dậy, đi đến gần cô, run rẩy vươn tay, ôm lấy cô đang mềm oặt, nói một câu: “Tĩnh Nhã, đã lâu không gặp...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây