Diệp Thiên Hữu bình bịch chạy tới, ôm lấy cổ mẹ cậu, hôn mạnh lên hai bên má.
“Mẹ, tạm biệt, mẹ, trở về sớm chút, mẹ, con sẽ thật ngoan.”
Đứa bé này, hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng lứa rất nhiều, hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng. Mỗi lần Tĩnh Nhã vì cậu quá hiểu chuyện mà đau khổ muốn khóc, cuối cùng cố nhịn. Từ ba năm trước cô đã thề, cuộc đời này, không bao giờ rơi nước mắt nữa.
“Ừm, không được chạy lung tung, phải nghe lời bà nhé.”
Tĩnh Nhã nổ động cơ xe, vẫy vẫy tay, bóng người nhanh chóng biến mất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây