“Sau khi tôi đến nhà họ Diệp, tôi biết Diệp Quốc Hiền không thích tôi, mà lúc đó tôi cũng bị lời nguyền ác độc dằn vặt thể xác lẫn tinh thần, chuyện gì cũng lười hỏi, biết ông ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài tôi cũng không cảm thấy đau khổ, bởi vì trong đầu luôn cho rằng, dù tôi có làm ầm ĩ thế nào cũng sẽ không hạnh phúc, cho nân cả ngày buồn bực không vui, như một con rối. Rốt cuộc có một ngày, tôi không chịu nổi áp lực, chuẩn bị lặng lẽ rời đi, tôi cho rằng chỉ cần tôi rời đi, lời nguyền mà Trọng Hoa Cường nói ngày tân hôn sẽ không linh nghiệm. Nhưng tôi sai rồi, không có thù hận nào có thể vì một người bỏ đi mà biến mất, tôi luyến tiếc con trai út còn trong tã lót của tôi, cho nên tôi mang nó đi, nhưng tôi không ngờ đi đến đâu cũng có người theo dõi tôi, hơn nữa mục tiêu của bọn họ là con trai út của tôi. Có một hôm buổi tối, một nhóm người áo đen xông vào nhà tôi, muốn giết nó, tôi nghe giọng biết là Trọng Hoa Cường, tôi quỳ xuống cầu xin hắn đừng làm tổn thương con tôi, ngày hôm đó cuối cùng hắn cũng nương tay, nhưng trước khi đi tuyên bố, đây là lần cuối cùng hắn hạ thủ lưu tình, từ nay về sau, con đường báo thù của hắn bắt đầu...”
“Tôi ôm đứa con đáng thương của tôi khóc suốt một đêm, rốt cuộc quyết định vì suy nghĩ cho an toàn của đứa bé, đưa nó cho người khác nuôi nấng. Tôi tìm được bảo mẫu chăm tôi khi tôi còn bé, chính là bà nội của Đằng Vũ, cầu xin bà ấy nhận nuôi Đằng Vũ, bà ấy đồng ý. Tôi nói tất cả mọi chuyện cho bà ấy biết, để tương lai bất kể thế nào bà ấy cũng không được nói cho Đằng Vũ biết thân thế của nó, để nó có cuộc sống hạnh phúc như người bình thường. Đây chỉ là tâm nguyện đơn giản của một người mẹ, hai mươi mấy năm, dù tôi biết nó sống không tốt cũng không dám nhận nó, bưởi vì thế lực của Trọng Hoa Cường ngày càng lớn mạnh, hắn giết người như ngóe, trong thời gian này tôi đã gặp hắn một lần, hắn uy hiếp tôi, chỉ cần tôi dám quay về nhà họ Diệp, hắn sẽ diệt sạch nhà họ Diệp...”
Thượng Quan Tử Dư nói đến đây, khóc không thở nổi. Mắt của Tĩnh Nhã cũng ươn ướt, lúc trước còn tràn ngập oán hận đối với mẹ chồng này, giờ, cuối cùng cô đã hiểu.
Thảo nào ngày ba chồng qua đời, bà ấy xuất hiện lúc nửa đêm, hóa ra là sợ bị Trọng Hoa Cường biết sẽ mang đến tai ương cho con mình, mà Trọng Hoa Cường này, nhất định là Hoa ca trong miệng chú Hải hồi trước!
“Tại sao bà lại bị ông ta uy hiếp? Một người dù có thế lực lớn đến cỡ nào đi nữa cũng chỉ là xã hội đen, pháp luật sẽ trói buộc ông ta, huồng hồ hai mươi mấy năm qua ông ta không hề giết người nào của nhà họ Diệp, sao giờ có thể thật sự giết?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây