Đi đến cửa, cô định gõ cửa, nhưng lại cảm thấy quá đường đột, vì thế ghé vào khe cửa nhìn quanh, muốn nhìn xem rốt cuộc dáng dấp của vị chủ nhân này như thế nào. Qua khe hở hẹp, ánh mắt chậm rãi du ngoạn trong phòng khách rộng lớn, bỗng dưng, ánh mắt dừng lại. Cô nhìn thấy chủ nhân của đàn dương cầm, là một người phụ nữ, đưa lưng về phía cô, mặc một bộ sườn xám màu đen, ngoài mặc áo khoác cộc tay màu tím, tóc búi, cơ thể hơi gầy yếu. Người phụ nữ đang say sưa đánh đàn, hoàn toàn không biết lúc này đang có người lén quan sát.
Không hiểu sao, Tĩnh Nhã lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ với người phụ nữ đó, cô ấn chuông cửa, nhưng người chủ không có ý muốn mở cửa, đợi hồi lâu, bên trong không có động tĩnh gì, cô chán chường quay về nhà mình, nằm trên giường, trong đầu toàn hình bóng người phụ nữ vừa rồi.
Bóng lưng của người đó nhìn rất quen, khí chất rất được, mấu chốt là, bà ấy cũng mặc sườn xám. Tĩnh Nhã không tự chủ liên tưởng chủ nhân đàn dương cầm và người phụ nữ cô gặp tối hôm đám tang của cha chồng với nhau, nhưng nhanh chóng phủ định. Sao người phụ nữ kia lại là mẹ của Diệp Bắc Thành được, làm gì có chuyện trùng hợp như thế, còn ở Las Vegas. Cô không thể chỉ dựa vào bóng lưng mà có thể kết luận điều gì, có thể người phụ nữ đàn dương cầm kia lại là người Mĩ cũng không chừng.
Nghĩ vậy, cô bình tĩnh lại, không miên man suy nghĩ nữa, cái bóng trong đầu nhanh chóng bị Diệp Bắc Thành thay thế.
Yên ả trôi qua mấy ngày, đột nhiên có một buổi tối Tĩnh Nhã phát hiện tiếng đàn biến mất, cô đi lên sân thượng nhìn sang nhà bên cạnh, trong nhà đèn sáng choang, nhưng người chủ không hề có dấu hiệu đánh đàn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây