Trình Vi chưa từ bỏ ý định đuổi theo: “Anh cứ đi như vậy, anh không lo cho công ti của anh à? Phần tài liệu kia nếu bị người khác lấy được, hậu quả là gì chắc anh hiểu rõ!”
Anh dừng bước, không quay đầu lại, trả lời chắc nịch: “Tùy cô.”
“Anh sẽ hai bàn tay trắng!”
Anh cưởi khẽ, ngoảnh đầu lại, thái độ thờ ơ: “Không sao, Diệp Bắc Thành tôi, không phải chỉ có kẻ thù duy nhất là Trình Vi cô.”
Anh rời khách sạn không quay về nhà, mà đi một khách sạn khác ngủ qua đêm, chỉ có như vậy mới có thể ép Tĩnh Nhã rời đi, nhất định trong lòng cô sẽ cho rằng, cô không kém quan trọng hơn những người phụ nữ khác, mà là kém quan trọng hơn sự nghiệp của anh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây