“Đừng làm rộn, chuyện này rất nghiêm trọng, em phải hiểu.”
“Nghiêm trọng đến cỡ nào? Chúng ta từ bỏ không được sao? Không cần bất cứ thứ gì được không?” giọng nói của Tĩnh Nhã càng lúc càng nghẹn ngào: “Bắc Thành theo em về nhà đi, chúng ta hãy đi thật xa, bỏ lại nơi này, không cần gì hết, được không?”
Đây không phải là lời nói nhất thời xúc động, mà là suy nghĩ thật lòng. Danh lợi và tiền bạc đều chỉ là phù du, sống không mang theo chết cũng không thể mang theo, bây giờ cô rất mệt mỏi, không muốn điều gì nữa, chỉ thầm mong cùng Diệp Bắc Thành làm một cặp vợ chồng bình thường, sinh một đôi trai gái đáng yêu, sống đến bạc đầu.
Nhưng hiển nhiên, Diệp Bắc Thành không đồng ý với suy nghĩ của cô, cũng không ủng hộ, càng không phối hợp.
“Không thể đâu Tĩnh Nhã, em không thể nói như vậy với anh. Anh là một người đàn ông, một người đàn ông chí ở bốn phương, anh có hùng tâm tráng chí của anh, anh không thể cam lòng về ở ẩn nơi núi rừng với em, từ đó về sau trải qua cuộc sống bình thường, cho nên hãy hiểu cho anh, chẳng phải chúng ta đã nói với nhau dù cần phải hi sinh nhan sắc cũng không tiếc sao? Vì sao giờ lại tính toán chi li?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây