Bỗng nhiên Tĩnh Nhã cảm thấy thật sự mệt mỏi, cảm thấy thế giớ này phức tạp quá đỗi, cảm thấy những gì Diệp Bắc Thành nói lúc trước đều đúng, thế giới này không hề đẹp giống những gì cô đã nhìn thấy, tại sao tầm mắt cô vẫn mơ hồ, hóa ra là vì, Diệp gia là một màn sương mù, bởi vì chân tướng còn ở đó, cho nên sương mù vẫn chưa thể tan, mói có thể khiến người khác chìm trong bi ai như vậy.
Diệp Bắc Thành thất vọng xoay người rời đi, Tĩnh Nhã nhìn theo bóng lưng của anh, chuyện này thật sự khó khăn để anh có thể vượt qua, anh đau ra sao, anh khổ thế nào, chỉ có cô hiểu.
Đêm đã về khuya, nhưng lại một đêm không thể ngủ, Diệp Bắc Thành tự nhốt mình trong thư phòng, suốt sáu tiếng, anh không ngủ, cô cũng không ngủ được, anh đau, tim cô càng đau.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô đẩy cửa thư phòng ta, trong phòng nồng nặc mùi rượu, anh ngồi lẻ loi trên sofa, vài chai rượu rỗng tuếch nằm nghiên ngả trên sàn nhà.
“Bắc Thành, không nên như vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây