Anh ngẩn người, cười lạnh một tiếng: “Được, tôi sẽ suy nghĩ lại.”
“Anh muốn suy nghĩ bao lâu?”
“Ba ngày sau tôi sẽ cho cô câu trả lời.”
Đứng dậy, không thèm quay đầu đi thẳng ra khỏi phòng bao, về đến nhà, Tĩnh Nhã đang đợi anh, nhìn chiếc bụng đang dần nhô cao của cô, anh đăm chiêu rất lâu.
Ban đêm, Tĩnh Nhã khát nước, lặng lẽ rời giường, bật đèn ngủ, sau đó tự rót cho mình một cốc nước lọc, dựa người vào cửa sổ, vừa ngắm trăng vừa uống nước...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây