Diệp Bắc Thành kinh ngạc trợn mắt nhìn cô: “Em lấy súng ở đâu vậy?”
“Em trộm từ trong phòng sách của anh!” Cô trả lời.
Địch Đằng Vũ cười lớn, chán nản nhìn Diệp Bắc Thành: “Xem ra lúc nào anh cũng may mắn hơn tôi. Khi còn bé cũng vậy, đến khi lớn cũng thế!”
Tĩnh Nhã có chút khổ sở, cô hiểu ý của Địch Đằng Vũ là gì.
Anh ấy hạ súng xuống, chán chường đi vào căn hộ, đóng rầm một cái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây