Trong phòng thăm tù, nhìn người phụ nữ đã một năm không gặp, gầy đến trơ cả xương, như thể một trận gió thổi qua là có thể bị quật ngã, ánh mắt tràn đầy cừu hận hõm sâu vào, đôi môi mỏng không chút sắc máu, trắng như giấy.
“Cô tới đây làm gì?” Hà Nhu không khách khí hỏi thẳng.
Tĩnh Nhã thở dài, xem ra một năm ngồi tù vẫn không khiến cô ta có chút tỉnh ngộ gì, vẫn hận cô như trước.
“Tới thăm cô chút thôi.”
“Không cần!” Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, cho rằng Tĩnh Nhã đang mèo khóc chuột giả vờ từ bi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây