Cô đưa từng thìa cơm trắng vào miệng, rõ ràng cơm rất mềm rất ngon, nhưng trong miệng cô, lại vừa cứng vừa chán, cô nhai nghiến răng nghiến lợi, giống như trong miệng không phải là cơm, mà là người cô hận nhất.
Diệp Bắc Thành nói không sai, đồng ý và đối mặt là hai việc khác nhau, lúc đồng ý có lẽ sẽ không cảm thấy khổ sở, nhưng lúc thật sự đối mặt, mới thấy khó chịu, những dịu dàng quan tâm dành cho cô, bây giờ đều thuộc về người phụ nữ khác, mặc dù đây là giả…
“Phu nhân, em đến ăn cùng chị.”
Lý Đạt vô cùng tức giận bưng đồ ăn đi đến đây, cậu là trợ lý cấp cao, cũng là cấp bậc quản lý trở lên.
“Được.” Tĩnh Nhã mặt mày ủ rũ gật đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây