Tĩnh Nhã ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, bắt đầu trầm tư suy nghĩ lần trước chú Hải rời nhà là ngày mấy. Cô thật sự cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao toàn đợi đến nửa đêm mới ra ngoài vậy?
Cửa phòng tắm mở ra, Diệp Bắc Thành khoác áo choàng tắm bước ra, ngồi xuống cạnh cô, hôn lên trán cô, cưng chiều nói: “Mệt chết rồi đúng không?”
“Không mệt.”
“Tình hình của người hầu sao rồi?”
“Không sao, đêm nay ở lại viện quan sát.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây