Nếu như Diệp Bắc Thành trở về lúc này thì tốt biết bao, có thể sai anh hái nho cho cô, bên ngoài vừa nóng vừa nhiều muỗi, cô muốn ăn không muốn làm a.
Thật sự thèm không chịu nổi, cô mặc áo ngủ bước xuống lầu, một mình đi đến giàn nho, vươn tay hái một chùm, đang chuẩn bị hái thêm chùm nữa rồi về, bỗng nhiên, trong khu người hầu phía bên phải truyền đến tiếng khóc loáng thoáng.
Cô kinh ngạc, rụt cánh tay đã vươn ra về, sau đó đi bộ đến khu người hầu, vươn tai nghe ngóng, xác định bên trong quả đúng có tiếng khóc, bèn gõ cửa.
Gõ hồi lâu, cửa mới mở ra, trong phòng là một người hầu nữ, sắc mặt tái nhợt, tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt, hai tay cô ấy ôm bụng, biểu cảm vô cùng đau đớn.
“Mợ chủ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây