“Khi tôi điều tra được chuyện như vậy, trong lòng cảm thấy rất hoảng hốt. Mà tôi lại tìm thấy một chiếc nhẫn trong phong thư bà gửi. Tôi đã nghiên cứu chiếc nhẫn kia cả buổi tốt mới thấy được ở mặt trong nó có khắc một chữ ‘Dư’ rất nhỏ.
Mà dựa vào kết quả điều tra của tôi lúc trước, vợ cả của Diệp lão gia tên là Quan Tử Dư. Cho nên trong lòng tôi mới có ý niệm, tôi và Diệp gia có mối quan hệ không thể nói rõ. Khi tôi kiểm tra nhóm máu của ba mẹ, càng khẳng định hóa ra tôi không phải là con ruột của bọn họ!”
Sắc mặt Địch Đằng Vũ dần tái nhợt, lạnh lẽo như băng , cứng ngắc, anh nói tiếp —.
“Bởi vì trong lòng bây giờ không thể chấp nhận sự thật này, tôi mới ầm thâm rời khỏi nơi đây. Bắt đầu bắt tay điều tra quan hệ giữa tôi và Diệp gia. Mất nửa năm, tôi mới xác nhận thân phân của bản thân, khi suy đoán con trai thứ hai của Diệp gia biến thành sự thật, tôi không vui vẻ mà đau khổ giống bởi vì tôi cảm thấy mình giống như một quả bóng bị đá tới đá lui vậy.”
Tĩnh Nhã vội vàng nói: “Không phải như vậy! Ba chồng em vẫn luôn đi tìm anh, tìm hai mươi mấy năm trời. Chỉ là không dám công khai cho nên không tim thấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây