Anh ta càng nói thế, Tĩnh Nhã lại càng thấy lạ, cô cũng biết tình hình rất nghiêm trọng, nếu không y sẽ không đuổi cô đi.
“Vậy được rồi, anh tự mình bảo trọng...”
Cô gật đầu vẻ sâu xa, giả vờ đi ra phía ngoài, đợi khi Địch Đằng Vũ không để ý, cô nhanh chóng xoay người, hòa vào đám người đi vào trong.
Cho dù gặp nguy hiểm, cô biết nhu đạo, dùng nó tự vệ hẳn không sao hết. Quan trọng là cô thực sự lo lắng cho Du Vãn Thành.
Địch Đằng Vũ tiến vào một bao sương, sau đó cửa đóng. Tĩnh Nhã đứng im hồi lâu tại cánh cửa, muốn nghe động tĩnh bên trong. Có điều hình như cánh cửa ở đây có hiệu quả cách âm tốt quá, cô căn bản chẳng nghe thấy chút gì hết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây