Thượng Quan phu nhân khóc càng bi thương, giống như đã không thở được, Tĩnh Nhã không nhịn được tiến lên, nhẹ giọng nhắc nhở: “Bắc Thành, đừng nói nữa.”
Anh không nói, chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm người đàn bà khóc rất thương tâm đó, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc đi về phía bà: “Cho dù tôi hận bà thế nào đi nữa, từ đầu đến cuối, đều yêu bà nhiều hơn hận.”
Tĩnh Nhã nghe được anh giải thích hiềm khích lúc trước, rốt cuộc vui mừng cười.
Vì cho hai mẹ con họ có cơ hội ở riêng, Tĩnh Nhã đề nghị: “Hai người trò chuyện, em đem hành lý về nhà trước, một lát tới nữa.”
“Được.” Diệp Bắc Thành gật đầu .
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây