Lời này trên căn bản không khác lời Diệp lão gia nói cho Tĩnh Nhã bao nhiêu, Tĩnh Nhã gật đầu, dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra.
“Vậy sao bác chỉ mang theo một đứa con trai, không mang Bắc Thành đi cùng?”
Đây không phải là thử dò xét, mà là nghi ngờ thật.
“Lúc ấy sợ Diệp gia tìm được bác, mang hai đứa bé không có tiện, em trai Bắc Thành vẫn còn ở trong tã, bác quả thực không đành lòng bỏ lại nó, nên chỉ mang theo một đứa.”
Tĩnh Nhã khổ sở cắn đôi môi đỏ mọng: “Cởi chuông cần người buộc chuông, anh ấy có nguyện ý tha thứ cho bác hay không, cần chính bác giải thích cho anh ấy, giữa hai mẹ con có thể phá bỏ nút thắt trong lòng hay không, không có liên quan tới anh ấy có yêu cháu hay không.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây