“Cho nên thật ra chiếc nhẫn em lần trước em tìm được là mẹ anh để lại cho ba anh?”
Thanh âm Diệp Bắc Thành khàn khàn, Tĩnh Nhã nghe mà vô cùng đau lòng, cô gật đầu: “Đúng vậy.”
“Người cầm chiếc nhẫn nhất định không hy vọng chúng ta tìm được người muốn tìm, người đó phá hủy không còn vết tích.”
“Còn những tín vật khác không?”
Anh xoay người, Tĩnh Nhã nhìn chằm chằm vành mắt đỏ như máu của, đau lòng không thôi, Bắc Thành của cô lúc ba chết cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng sau khi nghe được mình bị mẹ vứt bỏ, không cách nào đè nén mà khóc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây