.
Bóng đêm dần dần bao phủ, đèn đường ngoài cửa sổ chiếu ra ánh sáng nhu hòa, quét xuống bóng lưng anh tuấn đứng lặng rất lâu.
Diệp Bắc Thành thần sắc bình thản, hai tay ôm ngực như có điều suy nghĩ, nửa giờ trước, Du Tĩnh Nhã ở dưới sự trấn an của anh đã chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng anh nghiêng đầu quan sát dung nhan thanh tú của cô, nhớ lại cô đã nói ——
“Anh đừng có không tin tôi, tôi nói là sự thật, lúc ấy thật có người từ sau lưng tôi đẩy tôi một cái, nếu không tuyệt đối tôi sẽ không té xuống!”
“Bất kể anh có tin hay không, tôi không có nói láo!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây