Dương Thiên Tuyết nước mắt lã chã, cô nhận định, chính là mạng cô, cô định trước cả đời này không có được người cô yêu, cũng sẽ không có người yêu cô.
“Vậy cô định cả đời bị anh ta làm nhục như vậy sao?”
“Lòng tôi đã chết lặng, sau này anh muốn như thế nào thì thế, thà như thế cũng sống không bằng chết còn sống, tôi tình nguyện lựa chọn cất giữ một điểm tôn nghiêm cuối cùng.”
“Thiên Tuyết!” Tĩnh Nhã đau lòng nhìn cô: “Đó không phải lỗi của cô, cô chẳng qua là người bị hại, người không thể cả đời người khác phạm sai tới hành hạ mình, cô còn nhớ tôi đã nói sao? Người chân chính yêu cô sẽ không chê cô, Thạch Giang chê cô, đã nói lên anh yêu căn bản không phải yêu, đây chẳng qua là một loại hoài niệm đối với mối tình đầu, loại đàn ông xấu xa này, cô nên quả quyết rời đi, sau đó để cho anh ta vì lời nói của mình mà hối hận.”
“Tĩnh Nhã, tôi không thể lại để cho mẹ tôi vì tôi lo lắng, thật không thể, cho nên cầu cô, đừng quản chuyện của tôi nữa...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây