Tĩnh Nhã ngưng mắt nhìn trên cánh tay Thiên Tuyết tím bầm, nhất thời tức giận thanh âm cũng run rẩy.
“Ban đầu anh quả thật cố gắng muốn không để ý, đón tôi từ nhà mẹ về, hai người chúng tôi cũng trải qua cuộc sống bình thường, tôi đối với anh rất tốt, chăm sóc anh vô vi bất chí( không tính toán so đo), nhưng không nghĩ tới, anh lại xem tôi đối tốt với anh, cho rằng là một loại chuộc tội, từ lúc anh biết tôi bị cưỡng bức, anh cũng không đụng tôi, có nhiều lần, anh muốn mượn men rượu cùng tôi thân thiết, nhưng là đến thời khắc mấu chốt, giống như bị cái gì kích thích vậy, chán ghét đẩy tôi ra, sau đó, chúng tôi bắt đầu ở riêng, tôi cũng biết, anh ngoài miệng nói không ngại, thật ra thì trong lòng rất để ý, tôi đưa ra yêu cầu ly dị, cảm thấy như vậy chung một chỗ đối với nhau đều một loại tổn thương, nhưng anh không đồng ý, anh nói anh mới vừa tìm được một phần công việc tốt, nếu như ly dị sẽ có tác phong bất chính hiềm nghi.”
Phanh- Tĩnh Nhã một quyền đập vào trên bàn, cắn răng nghiến lợi mắng: “Khốn kiếp, thật không nhìn ra, anh ta lại là người như vậy!”
“Tôi vẫn muốn ly dị, anh trong cơn tức giận, tuyên bố nếu như tôi kiên trì nữa, anh sẽ tuyên bố chuyện tôi bị cưỡng bức ra ngoài, để cho cuộc sống của tôi từ đây không được an bình, để cho mỗi ngày tôi sống bị người chỉ chỏ, tôi nghĩ tới mẹ, bà vốn là tinh thần lúc tốt lúc xấu, thật vất vả bây giờ nhìn tôi tốt bà cũng cao hứng, nếu như bị cái gì kích thích, thật không biết hậu quả như thế nào, cho nên tôi nhịn, dù sao tôi đời này chính là như vậy, vốn là người không nên sống trên đời, chẳng qua làm tôi không thể nhịn được là, Thạch Giang lại mang đàn bà về nhà qua đêm, ngay trước mặt của tôi không tị hiềm chút nào thân thiết, tôi dưới cơn nóng giận đuổi đàn bà anh mang về ra ngoài, anh bắt đầu làm nhục tôi, nói nếu như không phải tôi bẩn như vậy, anh cũng không đến nỗi tìm đàn bà khác, anh là một đàn ông bình thường, cần phải có cuộc sống bình thường, ai biết tôi bị những nam nhân kia **, có để lại bệnh tính các loại hay không, lúc ấy tôi giận cùng anh đánh xé...”
Dương Thiên Tuyết nói tới chỗ này, nước mắt hạt lớn hạt lớn đi xuống, thân thể gầy yếu run lẩy bẩy, Tĩnh Nhã kinh hãi, cô không nghĩ tới Thạch Giang vậy mà sẽ nói ra lời như vậy, làm ra chuyện như vậy, cả người cô tức giận phát run, không phải là bởi vì đồng tình Thiên Tuyết, mà hận mình, nếu như ban đầu không phải cô kết hợp, bây giờ Thiên Tuyết cũng không đến nỗi bị loại khuất nhục này!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây