“Nói, mấy người khác tên là gì? Ở nơi nào!”
“Người anh em này, tôi thật sự không biết mà, tôi xin anh đấy, anh hãy thả tôi ra đi...” Người đàn ông có nốt ruồi đen run rẩy cả người, hận không thể quỳ xuống cầu xin Diệp Bắc Thành.
“Xem ra anh chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.”
Diệp Bắc Thành giơ lưỡi dao sắc bén lên, đâm một đao, nhất thời, máu theo gò má của anh ta chảy dọc xuống cổ, cảnh tượng rợn cả người. Người đàn ông có nốt ruồi đen phát ra tiếng tru thảm thiết, làm cho Lý Đạt đứng ở ngoài cửa sợ hết hồn, anh ta lén lút đẩy cửa ra nhìn, thấy lão đại đang giơ dao uy hiếp người đàn ông có nốt ruồi đen, hung ác nói: “Có nói hay không? Nếu không nói tôi cũng cho mặt bên kia của anh nở hoa theo!”
Người đàn ông có nốt ruồi đen giơ nắm đấm lên muốn liều mạng với Diệp Bắc Thành, thế nhưng với người tinh thông nhu đạo như anh, anh gần như là không phí nhiều sức, làm cho người đàn ông có nốt ruồi đen té lăn trên đất, anh đạp chân lên lưng anh ta, gầm thét: “Nói mau, sức kiên nhẫn của tôi chỉ có hạn thôi đấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây