Cô đi tới một cây ngô đồng, một chiếc xe phách lối lái qua trước mặt cô, rồi đột nhiên dừng lại, tốc độ nhanh, thiếu chút nữa khiến Tĩnh Nhã đụng bể đầu chảy máu.
Lúc cô đang muốn mắng đứa nào không có mắt dám ngăn cản đường đi của cô, cửa xe mở ra, người từ trong xe bước ra, thấy người đó, Tĩnh Nhã nhất thời buồn bực quay đầu rời đi.
“Em không muốn nhìn thấy tôi?” Phí Thiếu Thành bước nhanh tiến lên ngăn cô lại.
“Đúng vậy, anh biết rõ câu trả lời rồi còn hỏi, không cảm thấy khó chịu sao?”
Phí Thiếu Thành không tức giận với giọng điệu châm chọc của cô, anh cười nói: “Tôi có thể mời em đi uống một ly cà phê không.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây