“Chưa.”
“Vậy cô phải nhớ là ngàn vạn lần không nên nói, cho dù hai người có yêu nhau thế nào đi nữa, cũng có những bí mật không thể chia sẻ, huống chi, cũng không ai có thể chắc chắn đàn ông có thể để ý quá khứ của phụ nữ hay không.”
Dương Thiên Tuyết gật đầu: “Tôi biết rồi...”
Cô ta dời tầm mắt về phía ngoài cửa sổ, thẳng thắn nói: “Thật ra thì tôi định kết hôn với Thạch Giang cũng không phải là bởi vì tôi yêu anh ta. Lúc tôi yêu anh ta là thật sự yêu, không thương anh ta cũng là thật sự không thương. Sau khi chia tay Thạch Giang, tôi cũng đã không yêu anh ta nữa. Sở dĩ bây giờ tôi nhận lời cầu hôn của anh ta, cũng chỉ vì muốn nửa đời sau của mình có thể dựa vào một ai đó, có thể sống một cuộc sống yên bình, tôi không muốn lại để cho mẹ tôi lo lắng nữa. Thay vì cứ đâm đầu đi tìm người mình yêu để rồi lại khiến mình cảm thấy mệt mỏi, thì thà lựa chọn một người yêu mình, không có tình yêu, nhưng ít nhất, tôi sẽ không mệt mỏi nữa.”
“Cô có thể nghĩ như vậy là rất tốt.” Tĩnh Nhã cầm lấy tay của cô ta: “Nếu cô không ngại, tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn, nếu cô có phiền não gì, đều có thể tìm tôi bày tỏ hết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây