Warning: Undefined array key 4 in /home/adminvip/web/doctruyentruyen.com/public_html/app/library/functions.php on line 354
“Sở dĩ tôi muốn đi, là bởi vì trong ba năm đó, tôi thường xuyên gặp được một người đàn ông ở trong mộng, tôi rất yêu anh ấy, vô cùng yêu anh ấy. Thế nhưng tôi cũng biết rõ, người đó không phải là Đông Tử, nhưng đến bây giờ tôi vẫn không dám nói ra, lời như vậy, sao có thể nói. Dĩ nhiên, tôi cũng không biết người đàn ông này là ai. Tôi rất muốn đi tìm anh ấy, thế nhưng tôi không biết anh ấy sống ở đâu, cho đến khi khôi phục trí nhớ lại, tôi mới sáng tỏ, thì ra yêu tới mức độ nhất định, cho dù mất trí nhớ, cũng không có khả năng quên sạch sẽ. Tôi thật sự không nhịn được tư niệm đau khổ, vì vậy tôi quyết định trở về, cũng quyết định chôn sâu đoạn ký ức thống khổ bẩn thỉu đó ở trong đáy lòng.”
“Tôi đã sai rồi. Tôi cho rằng chỉ cần mình trở về, là có thể sống chung một chỗ với người mình yêu, nhưng tôi lại quên mất thời gian có thể thay đổi tất cả. Không có tình yêu nào sẽ đứng nguyên tại chỗ chờ đợi. Khoảng khắc khi tôi nhìn thấy Bắc Thành và cô ôm nhau đó, tôi như nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn. Cô không thể nào cảm nhận được loại tâm trạng hoảng hốt và bơ vơ của tôi lúc đó đâu. Tôi thật sự muốn chạy ra ngoài chất vấn anh ấy tại sao lại thay lòng. Nhưng ba năm ngăn cách cuộc sống bên ngoài, khiến tôi bình tĩnh lại, tôi nghĩ, ngay cả chết tôi cũng không sợ, tôi còn sợ một tình địch sao? Cho dù Bắc Thành thay lòng, tôi cũng có lòng tin kéo trái tim anh ấy trở lại. Vì vậy tôi nhịn, liều mạng nhịn. Nhưng ngày lại ngày trôi qua, tôi dần cảm thấy luống cuống, cũng dần không còn tự tin nữa, bởi vì tôi đã cảm giác được, trái tim của Bắc Thành đang thờ ơ với tôi. Tôi rất sợ, sợ mất anh ấy, vì vậy tôi mới nghĩ ra Đô Đô. Tình yêu có thể khiến cho con người ta điên cuồng, tôi càng làm những hành động cực đoan để kéo anh ấy đến gần, thì ngược lại càng đẩy anh ấy ra xa mình hơn. Khi các người đưa cả nhà Đông Tử đến trước mặt tôi, tôi đã rất tuyệt vọng, tôi biết, cả đời này, Bắc Thành, anh ấy sẽ không thể nào thuộc về tôi được nữa, tôi đã nghĩ rất lâu, quyết định trả Đô Đô lại cho bọn họ. Đứa bé kia là do tôi sinh ta, không phải là tôi không yêu nó, chẳng qua là tình cảm của tôi dành cho nó rất phức tạp, tôi không biết rốt cuộc thì đứa bé kia là con của Đông Tử, hay là đứa con hoang của đám người làm nhục tôi lưu lại, oán hận của tôi dành cho nó nhiều hơn so với yêu rất nhiều. Sau khi đưa nó đi, tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, rời khỏi cái thế giới này, rời khỏi những thứ thống khổ này, nếu Bắc Thành không đi tìm tôi, chắc thứ mà bây giờ hai người nhìn thấy, chỉ là thi thể của tôi...”
Tĩnh Nhã nghe xong lời của cô ta nói mà cảm thấy rất đau lòng, cũng đã hiểu ra tại sao Dương Thiên Tuyết lại tàn nhẫn với Đô Đô như vậy, thì ra không phải là không yêu, mà đó chỉ là một loại yêu, những cũng là hận, được hình thành từ quá nhiều ký ức thống khổ.
“Thiên tuyết, cô đừng khổ sở nữa, bỏ lỡ Bắc Thành, cô sẽ còn gặp được người tốt hơn, cô phải tin tưởng vào số phận, rồi số phận cũng sẽ dành cho cô một người thích hợp với cô nhất.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây