Thạch Giang đi cùng cô, anh ta đánh giá cả nhà Đông Tử với sắc mặt nghiêm trọng, Đô Đô cầm trong tay cái trống lắc, gương mặt nhỏ nhắn vừa vàng vọt vừa gầy nhỏ. Một người mẹ mà ngay cả đến bản thân mình cũng không chăm sóc được thì sao có thể chăm sóc cho con mình đây?
Tĩnh Nhã tiến lên toan bế Đô Đô, nhẹ giọng nói với Dương Thiên Tuyết: “Cảm ơn”
Dường như Dương Thiên Tuyết không muốn buông tay, cô nhìn đứa bé trong lòng với ánh mắt đầy phức tạp, rõ vẻ đau lòng, nhưng không hề rơi lệ.
“Đưa bé con cho tôi đi” - Tĩnh Nhã nhắc cô buông tay, trong lòng cũng có chút cay đắng. Nếu như Dương Thiên Tuyết có thể bình thường một chút, cô sẽ không giúp nhà Đông Tử lấy lại đứa bé này, dù gì thì con cái đi theo mẹ bao giờ cũng tốt nhất.
Thiên Tuyết chầm chậm buông tay, nhìn theo Đô Đô bị Tĩnh Nhã bế lên, cô bỗng quay phắt lưng lại. Hồi lâu sau, trong phòng chẳng ai lên tiếng, cuối cùng, giọng nói nghẹn ngào của Dương Thiên Tuyết vang lên: “Diệp Bắc Thành, đưa mẹ tôi về đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây