Xe chạy được nửa đường, Tĩnh Nhã dè dặt hỏi: “Bắc Thành, chẳng phải lúc trước sức khỏe của ba có khởi sắc sao? Tại sao lại...”
Bây giờ nghĩ đến bố chồng, cô vẫn cảm thấy rất đau đớn, có một khoảng thời gian cô vô cùng lạc lõng, là bố chồng đã khích lệ cô, cho cô dũng khí đối mặt với cuộc sống không như ý.
“Chỉ cần kiên trì, không gì là không thể...”
Diệp Bắc Thành thấy cô hỏi về ba, ánh mắt buồn bã: “Có thể là vì ba không tin lời anh nói với ông ấy, Đô Đô là con của anh, từ lần đó trở về từ bệnh viện, sức khỏe của ba lúc tốt lúc xấu, hai hôm kể từ ngày em gọi điện cho anh bảo ra ngoài làm việc, ông ấy liền đi, không để lại một câu dặn dò nào với anh, anh cũng không được nhìn thấy ông ấy lần cuối cùng.”
Tĩnh Nhã ngờ vực: “Sao lại đột ngột qua đời vậy chứ? Liệu có phải bị người mưu hại không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây