.
Phòng khách rộng lớn đột nhiên im lặng, yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng hai người hít thở, Du Tĩnh Nhã bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Thành, trong lòng yên lặng nhắc đến: “Tôi không thương anh, anh cũng không yêu tôi, tôi ăn no rửng mỡ mới bị anh ta mê hoặc!”
Diệp Bắc Thành cũng nhìn chăm chú vào Du Tĩnh Nhã, anh tự tin anh nhất định sẽ thắng, giống như cuộc sống huy hoàng của anh chưa từng gặp thất bại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dần dần, Diệp Bắc Thành có chút nhịn không được, anh cố nén cười, dù đã cố gắng áp chế nhưng vẫn không thể kìm nén được, phì cười.
“Anh thua.” Tĩnh Nhã lộ ra tươi cười của người chiến thắng, vỗ nhẹ vai anh, giống như lãnh đạo khuyên bảo: “Thanh niên, làm việc đừng quá tự tin.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây