Hai người đứng trước cửa sổ, Tĩnh Nhã quàng vai chị cả, cùng ngắm bầu trời xanh thẳm bên ngoài, lòng của cô rất nặng nề, bởi vì, cô biết quá nhiều bí mật.
Rất tàn nhẫn, bí mật này không thể nói, ít nhất, tạm thời không thể nói.
“Chị cả, ba qua đời rồi, chị có biết không?”
Cô thở dài, bởi vì chị cả ngốc, chị cả xấu, cho nên ngay cả tang lễ của ba ruột cũng không cho cô ấy tham gia, sợ cô ấy ăn nói lung tung chạy loạn, gây rối tang lễ.
“Qua đời là thế nào?” vẻ mặt chị cả tò mò.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây