Hôm nay là ngày đưa tang Diệp lão gia, toàn bộ nhà họ Diệp bao phủ bầu không khí bi thương, Tĩnh Nhã nhìn Bắc Thành ôm ngực đau khổ, cô cảm thấy trái tim như bị ai đào mất một góc, vừa khổ sổ, cô vừa cảm thấy có chút may mắn nho nhỏ, may là mẹ đẻ của Diệp Bắc Thành vẫn còn sống, tuy đã bỏ lỡ bà ấy, nhưng ít nhất cũng chứng minh được Diệp Bắc Thành không phải trẻ mồ côi.
Đậu Hoa Nguyệt được người hầu dìu xuống lầu, sắc mặt bà ta rất khó coi, khi nhìn thấy Tĩnh Nhã thì càng thêm khó coi hơn.
Ngay trước mặt đám đông, bà ta hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Tĩnh Nhã không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ba qua đời, tôi là con dâu phải tẫn hiếu chứ.”
“Con dâu?” Đậu Hoa Nguyệt cười nhạt: “Đầu óc cô bị hỏng rồi đúng không? Con tôi đã ly hôn với cô rồi, cô không nhớ à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây