Cô dừng lại một chút: “Con biết, nhất định là ba không hi vọng con nói ra, nhưng con thật sự muốn nói cho anh ấy biết, ít nhất chưa rõ sống chết thì vẫn còn hi vọng sống, chỉ cần có chút hi vọng, tại sao không để Diệp Bắc Thành đi tìm mẹ ruột của anh ấy...”
Nghe nói mẹ chồng giả không chịu nổi đả kích mấy lần khóc đến bất tỉnh, Tĩnh Nhã không đi lên lầu xem bà ta, ở trong lòng cô, người chưa từng để cô vào mắt, không đáng để cô đồng tình.
Đằng sau có tiếng bước chân, cô quay đầu lại, một người hầu đi đến nói: “Mợ chủ, ngoài cửa có một người phụ nữ đến viếng lão gia.”
“Bây giờ?”
Tĩnh Nhã hơi bất ngờ, giờ là nửa đêm khuya khoắt, làm gì có ai lựa chọn thời điểm này để viếng chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây