Trên linh đường, bức hình của Diệp lão gia đập vào mi mắt. Vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, dường như cho tới bây giờ ông không hề cười. Tĩnh Nhã chảy thẳng tới, quỳ sụp xuống, nước mắt lại trào ra. Chẳng qua, giọng đã khản đặc không khóc ra tiếng, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ.
“Ba, con đến muộn!” Cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn bức ảnh của ba chồng, ánh mắt sắc bén như có đần từ ngữ nhưng chính vì vậy khiến cô hiểu được: “Ba, ba muốn nói cái gì, con đều biết cả và sẽ nhớ rõ. Ba yên nghỉ đi!”
Cô nặng nề dập đầu ba cái, hai bên linh đường đứng đầy người. Phần lớn là bà con xa của Diệp gia, mặc đồ tang có Diệp Mộng Dao, có Bắc Thành của cô, chẳng qua không có chị cả.
Xoay người, cô nhìn về phía Diệp Bắc Thành. Mới có mấy ngày không gặp trông anh đã tiều tụy không chịu nổi. Cô chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, nghẹn ngào nói một câu: “Bắc Thành, đừng khổ sở...”
Cô biết, một câu nói này không đủ nặng nhẹ, anh làm sao có thể không khổ sở. Cho dù tới tận bây giờ anh chưa bao giờ mở miệng trước mặt mọi người anh thương ba như thế nào. Nhưng Tĩnh Nhã biết, trong lòng anh vẫn yêu ba, Bắc Thành của cô không giỏi biểu đạt cảm xúc mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây