Vợ của Thạch Giang bị anh châm chọc đến nỗi sắc mặt trở nên xanh mét, cô ta chút hết tức giận lên người Dương Thiên Tuyết, mắng chửi liên tục, ngôn ngữ vô cùng khó nghe, Diệp Bắc Thành không thể nhịn được nữa, nói với người giúp việc trong nhà: “Kéo cô ta ra ngoài cho tôi!”
Anh lãnh khốc vô tình với người phụ nữ tới tìm phiền toái này, không phải bởi vì anh còn tình cảm với Dương Thiên Tuyết, mà bởi vì, anh sợ tiếng mắng chửi quá to, sẽ bị cha ở trên tầng nghe thấy được, huống chi, anh cũng không cho phép người khác nói những lời ô uế ở trong nhà mình.
“Dương Thiên Tuyết, cô nhớ lấy cho tôi, cô khiến tôi bất hạnh, tôi cũng sẽ không cô sống tốt đâu, cô chờ đấy cho tôi!”
Buổi sáng, Tĩnh Nhã vừa mới tới tạp chí, đã bị tổng biên tập gọi qua.
“Tiểu Du, tôi sẽ cử cô làm một nhiệm vụ vinh quang vô cùng gian khổ, nghe nói ở bên cạnh thành phố chúng ta có một thôn chài lưới vắng vẻ, ngư dân ở nơi đó là người chất phác hiền lành, duy trì nghề đánh bắt cá hết thế hệ này qua thế hệ khác. Tôi muốn cho cô qua đó phỏng vấn bọn họ, sau đó chúng ta làm số báo liên quan đến cuộc sống sinh hoạt của bọn họ, tôi tin rằng cuộc sống hoàn toàn khác với những người trong đô thị sầm uất của bọn họ, nhất định sẽ hấp dẫn con mắt của độc giả.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây