Đã nói đến nước này, nếu thật sự không đi thì đúng là tự rước lấy nhục, Dương Thiên Tuyết nước mắt đầm đìa nhặt cái chăn trên đất lên, ôm chặt vào người, chật vật đi về phía cửa.
“Đứng lại!”
Cô ta dừng bước, không quay đầu lại, nghe thấy người đàn ông đằng sau vô tình nói: “Về sau xin cô biết tự ái chút, bằng không, sẽ khiến tôi càng thêm chán ghét cô hơn!”
Trong phòng ngủ yên tĩnh lại, Diệp Bắc Thành mệt mỏi nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, trong đầu ngập tràn dáng vẻ tươi cười của Tĩnh Nhã.
Giây phút này, anh muốn ôm cô biết nhường nào, nếu như không ôm được, thì nhìn cô một cái cũng được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây