Bảo mẫu thấy đứa bé không lợi hại, chạy lại muốn ôm cậu về, lại bị Thiên Tuyết trừng mắt: “Làm gì, tôi ôm con của tôi không được sao!”
“Không phải, tôi thấy đứa bé khóc dữ dội...”
“Khóc thì làm sao? Có đứa bé nào không khóc? Cô gặp qua đứa bé nào không khóc chưa?”
Bảo mẫu bị cô ép hỏi đến á khẩu không trả lời được, đành phải bất đắc dĩ để đứa bé xuống, Đậu Hoa Nguyệt đứng một bên, tấm tắc cảm thán: “Khó trách không chiếm được người đàn ông mình yêu, chuẩn một người bệnh thần kinh....”
Tĩnh Nhã đổi chỗ ở mới, đêm hôm không chợp mắt được, sáng sớm, cô để cặp mắt gấu mèo ra cửa, nếu cuộc sống không như ý, hay muốn tiếp tục đi xuống, từ hôm nay trở đi, phải học cách tự lập.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây