Anh nhìn thẳng vào cô, vô cùng chắc chắn không cho nghi vấn nói: “Đầu tiên, tôi và Tĩnh Nhã ly hôn, nhưng mà, không có nghĩa là tôi sẽ kết hôn với cô, mặc dù cả đời này tôi không được gọi là hoàn mỹ, nhưng cũng không muốn dính vào khuyết điểm hai lần kết hôn, cho nên, cục dân chính tôi chỉ đi một lần, đã đi qua cùng Tĩnh Nhã, không thể lại đi. Tiếp theo, cô muốn ở lại Diệp gia cũng được, nhưng không cho cô bước vào phòng tôi nửa bước, cô có thể làm mẹ con tôi, nhưng cô không thể xưng chính mình là Thiếu phu nhân, bởi vì, cô không có danh phận này. Cuối cùng, cô đừng nghĩ động một tí liền lấy đứa bé ra uy hiếp tôi, tôi chịu nhượng bộ đến đây, là không đành lòng thấy cô tự tìm cái chết, nếu cô cố ý chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi, đến lúc đó tôi sẽ khiến cô không thể nhìn thấy đứa bé, cô sống hay chết, tôi tự nhiên sẽ không xen vào nữa.”
Diệp Bắc Thành nói rất rõ ràng, cũng rất rành mạch, nhưng giống như vậy, cũng thật vô tình, tối thiểu, đối với Dương Thiên Tuyết mà nói, là quá mức vô tình.
“Chẳng lẽ anh ly hôn, đồng ý để tôi đến Diệp gia, chính là đãi ngộ sao? Lẽ nào từ trước đến giờ anh không nghĩ sẽ cho em danh phận? Em tới nhà anh thì được coi là cái gì? Hiện tại em đứng ở đây thì được tính là cái gì?”
Dương Thiên Tuyết tức giận cả người run rẩy, cô buông tay đập xuống một cái, mong muốn cuối cùng, không phải là kết quả thể này.
“Cô ở nhà tôi coi là khách, ở trong mắt tôi, cái gì cũng không tính.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây