Tĩnh Nhã quay đầu lại, thấy chị cả chạy tới chỗ cô, bỗng nhiên nước mắt chan chứa, thì ra cô gả đến nhà họ Diệp hơn nửa năm, vẫn còn có người lưu luyến cô.
“Chị cả...”
Để vali xuống, cô và chị cả ôm nhau khóc lớn, sau khi cô đi, sẽ không còn ai quam tâm đến chị cả giống như cô, chị cả đáng thương, vĩnh viễn không được người khác yêu thương.
“Tĩnh Nhã, em muốn đi đâu? Vì sao em phải đi, là do Mộng Hinh không ngoan sao? Em không được đi, sau này Mộng Hinh sẽ nghe lời, em không được đi, hu hu...”
Chị cả khóc rất thương tâm, tuy đầu óc chị không bình thường, nhưng chị biết, ai đối tốt với chị, ai không tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây