Diệp Bắc Thành đi tới phía sau cô, nhẹ giọng hỏi.
“Chuyện cho tới bây giờ, hận hay không hận thì sao? Chẳng phải chúng ta đã ly hôn rồi đấy thôi.”
Anh im lặng không nói gì, nhìn cô thu dọn những thứ thuộc về cô, mãi đến khi cô thu dọn xong hết, anh mới nói một câu: “Sau này, chăm sóc tốt cho bản thân.”
Mũi Tĩnh Nhã chua xót, nước mắt đong đầy, cô gật đầu: “Biết rồi.”
Xách vali trong tay, đồ cô mang đi thật sự rất ít, mặt không biến sắc đi ngang qua anh, lại bị anh kéo lại: “Tĩnh Nhã, uất ức cho em rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây