.
Du Tĩnh Nhã lầm bầm lầu bầu suốt nửa ngày, Diệp Bắc Thành không trả lời cô một câu nào, lẽ ra cô nên thức thời kết thúc không nhắc tới, thế nhưng cô không quản được miệng của mình ——
“Anh có thể đừng giả bộ thâm trầm hay không? Tôi không cảm thấy như vậy có mị lực gì.”
Diệp Bắc Thành để ly xuống quầy rượu, ánh mắt sắc bén bắn về phía cô, vừa muốn mở miệng, Tĩnh Nhã lập tức dừng lại: “Được rồi, được rồi, anh tiếp tục giữ yên lặng đi, tôi biết anh muốn nói cái gì rồi...”
“Tôi muốn nói cái gì?” Anh nghiền ngẫm hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây