Diệp lão gia bắt đầu ho khan kịch liệt, thở không ra hơi, Tĩnh Nhã vội vã tiến lên vỗ lưng cho ông, lo lắng hỏi: “Ba, sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?”
Ông ho khan hồi lâu mới ngẩng đầy lên, yếu ớt nhìn Tĩnh Nhã, trong mắt lấp lánh ánh nước.
Tĩnh Nhã cứng người, đây là lần đầu tiên cô thấy ba chồng bất lực đáng thương như vậy.
“Đồng ý với ba được không? Đừng nói với Bắc Thành bất cứ chuyện gì về mẹ con, trên đời này, ngoài con ba ra, ba yêu bà ấy nhất.”
“Nhưng để Bắc Thành biết thân thế, không nhất định anh ấy sẽ rời khỏi cái nhà này, giờ ba bệnh thành như này, anh ấy sẽ không vô trách nhiệm rời đi đâu...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây