Càng đi vào trong càng có vẻ âm trầm, song khiến cô bất ngờ là, căn phòng còn bảo tồn mấy gian phòng nhỏ, không bị đốt đến tan tác như phía ngoài.
Cô đang chuẩn bị tâm lý vào trong phòng nhìn, bỗng điện thoại vang lên, tiếng chuông chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của khu phế tích, có vẻ đang sợ, Tĩnh Nhã cầm điện thoại muốn chạy nhanh ra khỏi khu phế tích, cô bỗng dừng lại.
Nếu đã quyết định tới đây tìm hiểu hiểu, sao lại phải chạy? Nếu như không có dũng khí này, như vậy từ nay về sau không cam tâm!
Chán chường ngồi dựa vào bức tường chỉ cao cỡ nửa người trong góc phòng, cô lấy điện thoại ra nhìn, người vừa gọi điện là Diệp Bắc Thành, nhìn thời gian, đã sắp năm giờ, xem ra nhất định anh đã về nhà, hơn nữa không tìm thấy cô đâu nên mới gọi điện.
Tĩnh Nhã không gọi điện lại cho anh, chỉ cầm điện thoại nhắn tin: “Bắc Thành, em có chút chuyện, lát nữa sẽ về nhà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây