“Cũng là vì cô muốn có được Bắc Thành, cho nên mới không từ thủ đoạn, từ khi cô thấy tôi và Bắc Thành ôm nhau nhưng giả vờ như không nhìn thấy gì, tôi đã biết cô là người phụ nữ không bình thường, tâm cơ của cô, có phải là sau ba năm cô xuất hiện là để chờ khoảnh khắc này không?”
“Muốn tôi giải thích thế nào cô mới bằng lòng tin đây? Tôi thật sự không làm tổn thương đứa trẻ trong bụng cô, ngay cả nghĩ tôi cũng không dám nghĩ!”
“Không dám nghĩ? Không nghĩ vậy tại sao khi tôi mang thai, cô lại có một đứa con của Bắc Thành không biết từ đâu chui ra?”
“Đứa bé này sớm muộn gì Bắc Thành cũng sẽ biết đến, là do ngày đó tôi thấy Bắc Thành ôm cô mới dám nói cho anh ấy biết trước, bởi vì tôi không xác định được quan hệ giữa cô và anh ấy, cho nên mới phải che giấu lâu như vậy, lúc đó tôi không nói là muốn đợi đến khi vạn bất đắc dĩ, để nó trở thành lợi thế duy nhất của tôi khiến Bắc Thành quay đầu lại.”
Trong khi Dương Thiên Tuyết đang vội vã giải thích, Tần Lan lại lặng lẽ đi đến phía sau Tĩnh Nhã, bà ta cầm trong tay cây gậy gỗ, mới giơ lên, Tĩnh Nhã đã nhạy cảm phát hiện ra, cô đẩy tay, gót chân Tần Lan không đứng vững, lùi vài bước té lăn trên đất, đầu đụng vào chân tường, trời đất xoau chuyển, bà ta mất đi tri giác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây