Cô mặc áo khoác, kéo tay Diệp Bắc Thành ra ngoài, đi được nửa đường, đột nhiên có chất dịch chảy ra, chân khựng lại, cô ngây ngẩn cả người...
Không một câu giải thích, cô xoay người trở về phòng bệnh, tự giam mình trong nhà vệ sinh, khi thấy máu đỏ tươi, cô ngồi bệt xuống đất.
Ngoài cửa có tiếng đập cửa dồn dập: “Tĩnh Nhã, mau mở cửa ra, Tĩnh Nhã...”
Diệp Bắc Thành dùng sức gõ cửa, giọng nói đầy đau xót và tự trách: “Tĩnh Nhã, em mở cửa ra, em như vậy anh rất lo lắng.”
Tĩnh Nhã lảo đảo đứng dậy, sửa sang lại quần áo, mở cửa, nhìn thằng vào khuôn mặt lo âu của người đàn ông: “Bắc Thành, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao em vẫn còn chảy máu?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây