“Con cô vẫn còn nhỏ, chẳng phải cô có một thanh mai trúc mã rất yêu cô sao? Nếu cô ở với anh ấy, đứa trẻ được sinh ra, anh ấy có thể danh chính ngôn thuận làm cha.”
Lời của Dương Thiên Tuyết khiến Tĩnh Nhã thêm coi thường cô ta, trước chỉ nghĩ lòng dạ cô ta khó lường, giờ xem ra, cô ta không chỉ lòng dạ sâu, mà ý nghĩa cũng dơ bẩn.
“Danh chính ngôn thuận? Vậy cô cũng có thể tìm cho Đô Đô một người cha, không cứ nhất định phải quấn quít lấy Bắc Thành không tha!”
“Đô Đô nhà tôi khác, nó đã hai tuổi rồi, nó sẽ sợ người lạ...”
Tĩnh Nhã tức giận châm chọc: “Vậy cũng chưa chắc, có người mẹ thông minh như cô, nó lần đầu tiên nhìn thấy Bắc Thành đã gọi cha, lẽ nào khi đó không sợ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây