Diệp lão gia đã lâu không nói liền một mạch nhiều như vậy, ông bị hụt hơi, dừng một lúc, nói tiếp: “Dĩ nhiên, dù sao đây cũng là mong muốn ích kỷ, tôi sẽ không cứng rắn bắt cô đồng ý, nếu như cô không muốn xa đứa bé, cô có thể đưa nó đi, sau này tất cả chi phí của đứa, đều do nhà họ Diệp chịu trách nhiệm.”
Tĩnh Nhã chưa bao giờ kính nể sự sắp xếp của bố chồng như bây giờ, hợp tình hợp lí, không hề không công bằng cũng không lạnh lùng bạc tình, có điều cô không biết, Diệp Bắc Thành có giống cô không, cảm thấy đó là một ý kiến tốt.
Cô liếc mắt nhìn chồng ngồi bên trái, lúc này anh đang nhìn đăm đăm không chớp mắt vào đứa bé trên giường, ánh mắt không nhìn ra là tâm tình gì, hình như vừa phức tạp vừa đau lòng.
Thực ra Tĩnh Nhã có thể hiểu được tâm tư rối rắm bây giờ của Diệp Bắc Thành, nếu như Dương Thiên Tuyết đồng ý để con lại còn đỡ, nếu không đồng ý, nhìn cốt nhục của mình bị mang danh con riêng, không có một gia đình hoàn chỉnh, người trọng tình trọng nghĩa có trách nhiệm như anh, sẽ rất đau lòng và không nỡ...
“Bác, không ngờ mọi người thà rằng không nhận cháu chắt còn hơn để cháu bước vào nhà họ Diệp, nhưng đáng tiếc, cháu chỉ muốn cho đứa trẻ một gia đình hoàn chỉnh, trong nhà có cha có mẹ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây