Mấy người đang ngồi trên bàn ăn, trừ Tĩnh Nhã thì ai cũng đang đứng trước mặt Dương Thiên Tuyết. Tĩnh Nhã ngơ ngẩn, trong đầu cô trống rỗng, trước mắt chỉ còn bóng dáng đứa bé trai lúc ẩn lúc hiện, khiến cô hoa mắt. Cô vẫn còn cho rằng tất cả những thứ này chỉ là ảo giác.
“Bắc Thành, anh biết tại sao năm đó em muốn xuất ngoại tìm anh không? Bởi vì em mang thai, em muốn thông báo tin tức tốt này cho anh biết. Chẳng qua là số phận trêu ngươi, máy bay xảy ra tai nạn. Em không gặp được anh, em còn cho rằng em đã chết, đứa bé trong bụng em đã chết. Nhưng không ngờ, trời cao thương xót, em được người ta cứu được bên bờ biển, ngoài trừ mất trí nhớ thì em và đứa bé của chúng ta đều còn sống.”
Cuối cùng Tĩnh Nhã cũng hoàn hồn lại, cô vọt tới trước mặt Dương Thiên Tuyết, gầm thét: “Nhất định cô nói dối! Rơi từ trên trời xuống mà cô có thể sống được? Coi như cô có thể còn sống nhưng đứa bé trong bụng cô mà có thể còn sống sao? Dương Thiên Tuyết, cô đừng bất chấp lý lẽ như vậy, cô đừng coi chúng tôi là đứa ngốc nữa. Hai hôm trước chạy đến nhà chúng tôi, nói nếu như tôi mang thai thì Bắc Thành cũng phải chịu trách nhiệm với cô. Có phải ngay từ hôm đó cô đã lên kế hoạch muốn tìm một đứa bé để đóng giả con của anh ấy không?”
Những lời Diệp Bắc Thành muốn nói thì Tĩnh Nhã đã nói hết. Anh ôm chặt lấy cô, sợ cô quá tức giận mà tổn thương đứa bé trong bụng. Lúc này, anh thật sự thất vọng về Dương Thiên Tuyết.
“Điều này cũng không phải không thể!” Mẹ chồng nhún vai: “Nếu như mang thai thì đâu dễ sảy như vậy chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây