.
Âu Dương Phong hết ý kiến, hai mắt anh nổ đom đóm, ở trong vô số đom đóm tựa như thấy được bốn chữ: “Hồng nhan họa thủy”
“Tôi nhất định phải ngăn cản.” sau một lúc trầm mặc thật lâu, anh bi phẫn khác thường tuyên bố.
“Ngăn cản cái gì?” Phí Thiểu Thành không hiểu.
“Đương nhiên là ngăn cản anh Bắc chớ mắc bẫy của cô ta, loại đàn bà mánh khóe này ở trước mặt tôi bất quá chỉ là chút tài mọn.”
“Vậy anh chuẩn bị làm gì?”
Anh nheo mắt lại: “Chờ xem.”
Phí Thiểu Thành chỉ một câu ăn cây táo, rào cây sung mà nói, đã để cho Âu Dương Phong đem anh thuộc về đảng phản bội.
Lần nữa đi vào phòng bao, trong lòng anh đã có quyết định, mặc dù Diệp Bắc Thành giao phó không cho phép làm khó cô, nhưng chỉ cần tránh va chạm mạnh mấy giờ, không coi như vi phạm quy định.
“Du tiểu thư làm nghề gì?” Anh tùy ý đặt câu hỏi.
“Tôi làm công việc hành chính ở một xí nghiệp có vốn nước ngoài.” Tĩnh Nhã thành khẩn trả lời.
“À, hành chánh giống như là chân chạy việc phải không? Dường như rất khổ cực...”
Chân chạy việc?
Chân mày cau nhẹ, thật không biết làm sao anh ta đem công việc hành chánh hiểu thành chân chạy việc, mặc dù anh ta hiểu sai, nhưng cô cũng lười giải thích quá nhiều, cười nhạt: “Không hẳn rất khổ.”
Âu Dương Phong rất giàu đồng tình ngước mắt: “Sau này thì sẽ không cực khổ nữa, gả cho người đàn ông như anh Bắc, chỉ cần để ý hưởng phúc là chính.” Cuối cùng còn cố ý nhấn mạnh: “Du tiểu thư nhìn một người chính là một ánh mắt cao xa.”
Du Tĩnh Nhã ngẩn người, trong nháy mắt ý thức được người đàn ông trước mặt này trong lời nói có hàm ý, từ trước đến giờ cô không thuộc loại trì độn, tự nhiên hiểu ý bên ngoài lời nói.
“Uhm, anh thường xuyên bị đánh sao?” Cô đột ngột thay đổi đề tài, làm ba người đàn ông bên trong phòng bao mê muội khác thường.
“Cái gì... Có ý gì?” sắc mặt Âu Dương Phong đột nhiên thay đổi.
“Tôi đoán anh nhất định thường xuyên bị vợ đánh.”
“Tại sao?” Phí Thiểu Thành cảm thấy hứng thú nhíu mày.
Tĩnh Nhã chỉ chỉ nơi bên trái cổ anh: “Nơi này có mấy vết quào, nhìn một cái liền biết là móng vuốt đàn bà.”
“Là đàn bà không sai, nhưng không nhất định là vợ, có thể là cảm xúc mạnh mẽ quá mức...” Phí Thiểu Thành nhạo báng.
“Sẽ không.” Cô bình tĩnh lắc đầu.
Diệp Bắc Thành một mực giữ yên lặng, cũng bị cô gợi lên lòng hiếu kỳ: “Tại sao sẽ không?”
“Mẹ tôi thường xuyên đánh ba tôi, cho nên vết thương giống như anh vậy tôi thấy nhiều. Thật không nhìn ra chú và ba tôi có số mạng giống nhau.”
Chú? Phốc... Phí Thiểu Thành cười như điên.
“Tĩnh Nhã, anh ấy có già như vậy sao?” Diệp Bắc Thành nho nhã hỏi, trong mắt rõ ràng xen lẫn ý cười ranh mãnh.