Tĩnh Nhã nhìn chăm chú bộ mặt đầy khát vọng của Diệp Bắc Thành, phảng phất như nhìn thấy khát khao của một con sói đói, hận không thể đem cô nuốt trọn vào bụng, cô vô cùng không yên nói: “Anh có thể đảm bảo anh sẽ dịu dàng?”
“Có thể!” Vô cùng chắc chắn đảm bảo.
Giãy dụa một hồi, cuối cùng vẫn là gật đầu, thật ra, cô cũng muốn...
“Đi nào, chúng ta về phòng ngủ thôi.”
Tĩnh Nhã nhìn anh chớp chớp mắt, Diệp Bắc Thành vui vẻ ôm lấy cô, gấp gáp không nhịn nổi lao ra khỏi thư phòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây