Diệp Bắc Thành có cảm giác tay chân mình bũn nhũn, anh quay người, đóng cửa phòng ngủ lại, bế Tĩnh Nhã nằm lên trên giường, nhìn cô thâm tình: “Em quả nhiên là hồ ly tinh...”
Nụ hôn dày đặt rơi lên môi cô, trong nháy mắt đốt cháy cơ thể Tĩnh Nhã, Diệp Bắc Thành không cách nào chống cự được dáng vẻ này của cô, dần dần hôn cô mạnh hơn, cũng sâu hơn.
Đang tính công thành đoạt đất, thì Tĩnh Nhã lập tức hoảng người thốt lên một tiếng: “Bắc Thành, không thế!”
Mặt mũi cô hồng hào, diễm lệ hệt như một đóa hoa, dạ thưa giải thích: “Bây giờ em là phụ nữ mang thai, anh không thể như vậy... như vậy í...”
“Như vậy được rồi nhở.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây